Powered By Blogger

MẸ NGỒI RU CON ĐONG ĐƯA VÕNG BUỒN!ĐONG ĐƯA PHẬN NGƯỜI

TRịnh Công Sơn!mộ đời cho âm nhạc QUÊ HƯƠNG MẸ dạy cho con tiếng nói QUÊ HƯƠNG!... MẸ nhìn con đi phút giây bàng hoàng... LẠY TRỜI mưa tuôn cho đất sợi mềm hạt mầm vươn lên một dòng Sông trôi cuốn mãi về trời bấp bênh phận người.

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

ÔI! CÁT BỤI PHẬN NÀY VẾT MỰC NÀO XÓA BỎ KHÔNG HAY!

nhìn ngoài trời mưa buồn giăng khắp lối,
có những chiều mưa buồn tím cả hồn tôi!
tôi đi qua thôn xa heo hút lưng đèo
mà lòng chợt thấy cô liêu, tôi vẫn tiếp tục cuộc hành trình
                 định mệnh cho đến một ngày kia,mỏi gối chân chồn bước,
                 đành phải nghỉ chân dưới gốc của một cây cổ thụ già,tuy mệt lả lòng sắt lại vì những bụi đường những tả tơi của những tháng ngày du mục trong bể đời nhân gian chìm nổi.ÔI!thật thú vị mắt đã lòa tai nghe nhỏ lại tiếng âm thanh ríu rít của lũ chim con gọi mẹ,
trần gian thật đẹp!tiếng chim dần dần nhỏ lại ,còn lại khoảng không của vần vũ.(đang tập viết cóc keng)



                 

1 nhận xét:

  1. học mót lượm ở đâu về đó,cho 2 điểm quỳ gối lên ngày mai cố gắng lượm về tiếp viết bài cho hay hơn nhé!

    Trả lờiXóa